Monday, May 21, 2007

Trí Khôn và Sự Hiểu Biết

Một cậu học trò nhỏ tha thiết muốn có được trí khôn và sự hiểu biết. Cậu đến tìm nhà thông thái tên Socrates, để xin lời khuyên cho mình.

Socrates là một nhà thông thái lớn tuổi và nổi tiếng với lượng kiến thức khổng lồ về nhiều lĩnh vực. Cậu bé hỏi ông làm thế nào để cậu cũng đạt được trình độ tinh thông như vậy. Là người ít lời, Socrates không nói gì mà chỉ hành động.

Ông dẫn cậu bé đến bờ biển, giữ nguyên áo quần trên người và tiến thẳng ra sóng nước. Ông thích làm những điều kỳ lạ và gây sự hiếu kỳ như thế, đặc biệt là khi ông đang cố gắng chứng minh một điều gì. Cậu học trò cẩn thận làm theo hướng dẫn và rón rén cùng Socrates đi ra biển, nước chỉ đến dưới cằm. Không nói một lời, nhà thông thái vươn tay đặt lên vai cậu bé. Nhìn sâu vào mắt cậu học trò, ông ấn đầu cậu xuống nước với toàn bộ sức bình sinh của mình.

Cậu bé vẫy vùng, và chỉ trước khi tính mạng cậu bị cuộc sống lấy đi thì Socrates mới thả cậu ra. Cậu trồi lên trên mặt nước, hổn hển hớp lấy không khí, và cố nín thở để không cho nước biển tràn vào miệng. Cậu nhìn xung quanh tìm Socrates để trả đũa. Trước sự hoang mang của cậu bé, nhà thông thái kiên nhẫn đứng đợi trên bãi cát. Khi quay lại bờ, cậu giận dữ hét lên, “Tại sao ông lại cố giết tôi?”. Nhà thông thái từ tốn đáp lại bằng một câu hỏi: “Cậu bé, khi ở dưới nước và không biết mình có còn sống để nhìn thấy ngày mai hay không, cậu đã muốn gì nhất trong tất cả mọi thứ trong thế giới này?”.

Cậu học trò ngẩn người ra trong vài giây rồi bước đi cạnh nhà thông thái. Cậu khe khẽ trả lời, “Tôi muốn thở”. Lúc bấy giờ, khuôn mặt nhà thông thái rạng rỡ với nụ cười thật tươi. Ông nhìn cậu học trò nhỏ một cách trìu mến và nói, “Khi nào cậu thấy cần phải có trí khôn và sự hiểu biết như nhu cầu hít thở thì lúc đó cậu sẽ có được chúng”.

(Theo NgoiSao)

Saturday, May 12, 2007

CHUYỆN CỦA NÓ - TUỔI THƠ ĐẮNG CAY

- Ngày nó nhận thức được những hoạt động xung quanh mình, nó biết được nhà nó nghèo lắm. Hôm đó, nó hỏi chị tại sao không nấu cơm, chị nói mẹ không có tiền nên tối đó cả nhà chỉ uống nước lã, nhịn đói đi ngủ... nó muốn khóc mà không khóc được. Lần đầu tiên trong đời nó biết đến cái nghèo.

- Chị kêu nó qua nhà đối diện lấy tiền công sửa đồ. Người ta bảo nó hôm khác sẽ trả. Lúc đi về nó nói với chị như vậy. Chị mách mẹ là nó nói om xòm làm hàng xóm biết được. Mẹ xáng cho nó bạt tay. Nó khóc, vì đau và vì tức. Nó đâu có lỗi gì, nó chỉ nói lại là họ chưa chịu trả tiền. Có gì phải mắc cỡ với lối xóm. Nó bắt đầu biết đến sự vô lý.

- Năm nó khoảng 4 tuổi, 9 giờ tối, một người đàn ông đến tìm anh hai của nó. Chị kêu nó đi chổ khác. Hàng xóm bảo nó đó là ba nó. Ba?! Nó không hiểu là gì. Nó kêu ông ấy là chú. Đó là từ duy nhất mà nó biết được lúc đó khi xưng hô với bất cứ người đàn ông nào. Ông ta sửa lại phải gọi là ba và ông ấy nhắn nói lại với anh hai nó là ông ấy đến tìm. Chị bảo nó không được nói. Lát sau nó nói với anh khi anh đang ngủ. Mẹ nhéo nó một cái đau điếng. Anh lật đật ngồi dậy rồi rời khỏi nhà sau khi lâu lắm mới trở về nhà. Tối đó nó lờ mờ hiểu Ba là gì nhưng lại không hiểu tại sao mẹ lại hay đánh nó, một đứa con nít.

- Chị dẫn nó coi phim ở nhà hàng xóm. Người ta nói với chị nó là nhà nó gặp chuyện. Chị dẫn nó về. Nhà đóng chặt cửa. Nó thấy mẹ bên trong. Mẹ nói ba dẫn anh hai nó về quậy và đánh mẹ. Mẹ sợ nên đóng cửa lại... Nhiều lần mẹ ẵm nó chạy để tránh sự rượt đuổi của ba...

- Một lần, anh ba về kêu nó đi lên xe lôi với anh. Tới nơi, nó thấy có nhiều người. Chị ngồi với mẹ. Anh hai ngoắc anh ba và nó ngồi chung với nhau. Nó không biết gi hết. Ngồi đó mà nó còn quẩy tay với mẹ và chị. Mọi ngươi giải tán nhanh chóng. Sau đó nó biết được là mọi người hôm đó xử ai ở với mẹ, ai theo ba. Mẹ muốn anh ba và nó ở với mẹ nhưng vì nó ngồi chung với ba nên mọi việc hoãn lại.

- Có một ngày, nó thấy mẹ vui mừng mua con gà cúng ông địa vì được ly dị. Nó không biết ly dị là sao nhưng trong hiểu biết non nớt của nó, ba không còn dám đánh và quậy mẹ nữa. (Còn tiếp)

Tuesday, May 1, 2007

12 Bí Quyết Để Có Hạnh Phúc

Cách đây hơn 100 năm, nhà văn Robert Louis Stevenson đã đưa ra những bí quyết sau đây để duy trì được thái độ tích cực. Và giờ đây chúng vẫn tiếp tục được áp dụng.

1. Hạnh phúc hay không là do bạn quyết định. Học cách tìm những niềm vui trong những điều đơn giản.

2. Biến đổi được hoàn cảnh của bạn. Không ai sở hữu mọi thứ, và mọi người đều phải trải qua những niềm vui hòa lẫn nỗi buồn trong cuộc sống. Bí kíp ở đây chính là biến cho nụ cười “nặng ký” hơn nước mắt.

3. Đừng quá quan trọng hóa vấn đề. Đừng áy náy rằng bạn đã tìm cách tránh được rủi ro nhưng nó lại xảy ra với người khác.

4. Bạn không thể làm hài lòng tất cả mọi người. Do đó đừng để những lời chỉ trích phê bình khiến bạn buồn lòng.

5. Đừng để người khác đưa ra mục tiêu cho cuộc đời bạn. Hãy là chính mình.

6. Làm những gì bạn thích nhưng với điều kiện tránh xa nợ nần.

7. Đừng bao giờ rước hoạ vào thân, vì đó là "món nợ ảo", thường khó gánh hơn khoản nợ có thực.

8. Căm ghét là thuốc độc của tâm hồn, do đó đừng “nuôi dưỡng” lòng ghen tị, hận thù, đố kỵ.

9. Theo đuổi nhiều niềm đam mê. Nếu bạn không di du lịch được, hãy đọc hiểu về những nơi chốn mới.

10. Không hối tiếc. Đừng mất thời gian nghiền ngẫm những nỗi đau hay lỗi lầm. Đừng biến mình thành người ủy mị đến mức không bao giờ đủ sức vượt qua nỗi đau.

11. Giúp đỡ những người ít may mắn hơn bạn với hết khả năng mình.

12. Hãy giữ mình luôn bận rộn. Một người bận rộn không có thời gian để buồn.

Nói về người mình yêu

Có thể bạn từng nghe thấy có những người chồng, người vợ, khi nói về những người quyết định chia sẻ với họ cả cuộc đời, lại là những điều hoàn toàn không tích cực?

Rất nhiều người như thế. Có thể họ chỉ đùa, có thể không. Nhưng tôi tin là nó có gây ảnh hưởng nào đó đến người nghe.

Nhưng bạn sẽ không bao giờ nghe thấy những điều như thế từ Bố Mẹ tôi. Bố luôn nói về Mẹ bằng những lời khen ngợi, và Mẹ cũng thế.

Tôi vẫn còn nhớ hồi tôi 12 tuổi, gia đình chúng tôi quyết định trải thảm và dán tường khắp cả nhà. Vào buổi trưa, bố gọi pizza cho đội thợ ăn và ngồi nói chuyện với người đội trưởng, còn tôi thì quanh quẩn ở phòng bên cạnh, lắng nghe.

Ông đội trưởng nói:

- Làm thế này đúng là tốn tiền, nhất là cả trong bếp cũng phải dán tường bằng giấy tốt. Phụ nữ luôn luôn biết cách tiêu tiền của chúng ta, phải không?

Bố trả lời:

- Để tôi nói anh nghe, khi họ ở bên anh từ lúc anh tay trắng, thì anh sẽ cảm thấy hạnh phúc vô cùng khi làm được điều gì đó cho họ vào lúc anh có chút điều kiện.

Đó không phải là câu trả lời mà người đội trưởng nghĩ. Ông ta có hứng thú với một câu trả lời tiêu cực hơn. Nên ông ta nói tiếp:

- Nhưng họ luôn biết tận dụng điều đó và tiêu nhiều hết mức có thể, đúng không nào, anh bạn?

Bố lại trả lời, đúng y như tôi đoán:

- Nào nào, nếu họ chính là người giúp anh thành công, thì anh sẽ muốn làm cho họ những gì họ thích. Với một ông chồng, chẳng có niềm vui nào hơn thế!

2-0!

Người đội trưởng vẫn chưa bỏ cuộc:

- Nhưng mà họ cứ tận dụng khả năng của chúng ta hết sức có thể...

Bố mỉm cười:

- Vợ tôi là điều tuyệt vời nhất mà tôi từng có, tôi sẽ làm bất kỳ điều gì để cô ấy vui.

Tôi cố gắng không cười phá lên. Tôi biết ông đội trưởng muốn Bố chịu thua và nói: “Cũng có thể như thế...”. Nhưng điều đó sẽ không xảy ra, một triệu năm nữa cũng không!

Cuối cùng, ông đội trưởng bỏ cuộc và quay lại làm việc, có thể còn lắc đầu ngán ngẩm.

Bố Mẹ tôi bây giờ đã về hưu và nhàn rỗi hơn. Bố Mẹ thích đi dạo, đọc sách, hoặc đơn giản là ngồi nói chuyện. Bố Mẹ vẫn nắm tay nhau khi đi bất kỳ đâu, và Bố vẫn nói với tôi: “Con có thể đợi đến bao lâu để kết hôn cũng được, nhưng nếu con tìm được một người chỉ bằng một nửa Mẹ con thôi, thì Bố đã có thể đảm bảo con sẽ có một cuộc sống hạnh phúc rồi”.

Điều lớn nhất mà Bố và Mẹ dành cho tôi, đó là tình yêu thương nồng nàn mà họ dành cho nhau. Và bài học lớn nhất họ dạy cho tôi, bằng cả cuộc đời mình, chính là “cách nói về người mà mình vẫn hằng yêu”.

(Sưu tầm)